Con ốm! Có lẽ lâu lắm rồi con mới lại sốt, lúc con nhỏ con rất hay ốm,
hay khóc, nhưng càng lớn con càng ngoan, càng ít ốm đi rất nhiều. Chiều
mẹ đến đón con, k thấy con chạy lăng xăng chơi ở lớp như mọi hôm, con
ngồi một chỗ. Lên xe, mẹ sờ trán con thấy nóng bừng, con kêu mệt, mặt
buồn thiu...Về nhà mẹ cho con ăn nhẹ để uống thuốc mà con trớ ra hết, có
lẽ trưa ở lớp con k ngủ và do mệt nữa nên con ngủ thiếp đi ngay sau đó.
Gần như cả đêm con sốt, nhưng con ngoan lắm, không khóc nhõng nhẽo gì,
mẹ nói con uống thuốc là con uống. Hết cơn sốt là con lại ngủ.
Sáng ra nhìn mặt con sao mà đã quắt queo đi sau chỉ có một đêm, nhìn đến tội nghiệp, mọi hôm con cứ nói cứ cười, nghịch loạn hết cả nhà, khi ốm rồi con chẳng thiết gì nữa.
Sáng ra nhìn mặt con sao mà đã quắt queo đi sau chỉ có một đêm, nhìn đến tội nghiệp, mọi hôm con cứ nói cứ cười, nghịch loạn hết cả nhà, khi ốm rồi con chẳng thiết gì nữa.