
Đã lâu lắm rồi em không được nhìn thấy hoa Chanh, được ngửi cái mùi hương ngòn ngọt man mác, được ngắm cái sắc trắng mong manh pha thêm chút tím.......Để nay nghe câu hát đó, rồi như thấy đâu đây chút hương đồng gió nội, chút hương xưa sắc cũ lại ùa về..... Để thấy trong em vẫn là cả những chân quê........
“Trời đùa rắc chút bụi mưa
Thả thêm chút gió cho vừa tiết xuân...”
Cũng là tiết trời cho những nụ hoa Chanh bé xíu nhú lên, ban đầu chỉ như hạt gạo mang màu tím nhạt, rồi lớn hơn chút, hơn chút như những hật đậu tương nhỏ và ngả dần sang sắc trắng nhiều hơn.......để rồi sau một đêm trời rắc mưa xuân, gió đâu lay gọi, ánh mai đánh thức.....Sáng ra thấy ngỡ ngàng, cả một vườn Chanh đã chuyển sang màu trắng, sắc trắng mong manh như muốn được che chở nâng niu, nhưng thật sâu phía cuối cánh hoa vẫn giữ lại một chút sắc tím thủy chung, như tấm lòng chung thủy sắc son của người con gái quê nhà.....
Còn nhớ ngày bé, trong vườn nhà ông ngoại Tôm trồng thật nhiều loại cây, có cả một dãy để trồng Chanh, mấy bữa hoa Chanh nở rộ, đi qua những khóm Chanh thấy như thật ....ngọt, thật dịu và thật êm.......Những chú ong ở đâu kéo đến cứ lăng xăng bay từ khóm Chanh này qua khóm khác, cứ rúc thật sâu như đàn cún con tranh nhau ti sữa từ bầu tí mẹ. Mấy nàng bướm trắng thì cứ mải chốn tìm dưới những khóm Chanh, các nàng đỏng đảnh chẳng giống ai, cứ lên rồi lại xuống, đậu rồi lại bay..... để những cánh hoa nhỏ xíu vương rơi xuống mặt đất trắng xoá một màu......


Nếu như hoa Bưởi được ví như cô gái phố thị, kiêu sa đài các, đi vào thơ ca nhạc họa với những mối tình nồng, thì hoa Chanh chỉ khiêm nhường e ấp như những cô thôn nữ dịu dàng, tấm lòng sắc son chung thủy chờ mong......Chắc chẳng có anh chàng nào ngắt hoa Chanh gói vào khăn tay mang tặng người yêu, cũng không ai lấy lá Chanh, hoa Chanh nấu nước gội đầu. Chỉ có một con bé 10 năm về trước, ra vườn nhà vào mấy bữa hoa Chanh nở rộ, cứ đứng ngắm mãi cái sắc trắng tinh khôi pha lẫn chút tím dịu dàng, hít hà cho đầy lồng ngực cái mùi thơm dịu ngọt, gắng hít thật nhiều vì sợ gió sẽ mang hương đi mất. Gom được cả một túi cánh hoa vương, và như muốn ôm trọn cả khoảng trời đó trong vòng tay..........
Giờ nhà ông ngoại Tôm không còn trồng nhiều Chanh như ngày xưa nữa, chỉ có một hai khóm để ăn quả. Đến mùa hoa Chanh nở nó cũng không có cơ hội ngẩn ngơ, ngơ ngẩn ngắm hoa Chanh như ngày xưa, càng khó hơn để cảm nhận cái gọi là ....“hoa Chanh nở giữa vườn Chanh”.....khi mà một hai khóm Chanh lẫn giữa những loài cây khác......Nhưng chỉ một chút thôi, một chút sắc trắng, thoảng một chút hương, thêm chút dịu ngọt man mác.....cũng đủ theo suốt cuộc đời, đủ mang chút hương đồng gió nội đi lại về.....giữ mãi cả cuộc đời tấm chân quê.........!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét